Ngày Quốc tế Độc thân, vì thế, không chỉ là ngày dành cho những ai chưa có người bên cạnh, mà còn là dịp để mỗi người quay về, thực tập “độc cư nội tâm” – sống với chính mình trong chánh niệm, thảnh thơi và tự do. Bởi như lời Đức Phật dạy, “ai không dính mắc quá khứ, không mong cầu tương lai, và không luyến chấp hiện tại – người ấy mới thật sự sống một mình.”
Ngày 11 tháng 11 hằng năm, người ta gọi vui là “Ngày Quốc tế Độc thân” – một hiện tượng văn hóa xuất phát từ Trung Quốc rồi lan ra toàn cầu, thậm chí trở thành dịp mua sắm lớn nhất trong năm. Cái ngày tưởng như nhẹ nhàng ấy lại ẩn chứa nhiều ý vị đáng suy ngẫm, nếu nhìn từ góc độ Phật học: độc thân – là cô đơn hay là tự do? là trống vắng hay là an trú giữa chính mình?
Về hàm nghĩa của “độc thân” trong đời và trong đạo. Trong đời sống thế tục, “độc thân” thường gắn với cảm giác thiếu vắng – thiếu một người chia sẻ, một mái ấm, một nơi để nương tựa tình cảm. Người độc thân bị xã hội soi chiếu bằng cặp mắt thương hại hoặc tò mò, như thể hạnh phúc chỉ được định nghĩa bằng hôn nhân. Nhưng trong Đạo Phật, độc thân không phải là “thiếu”, mà là “đủ” – đủ để sống trọn vẹn với chính mình, đủ để không bị ràng buộc bởi ái dục, danh lợi hay chấp thủ.
Ảnh minh hoạ.
Từ buổi đầu, hình ảnh người xuất gia là biểu tượng cao nhất của đời sống độc thân – không phải vì họ phủ nhận tình yêu, mà vì họ hướng đến một tình thương rộng lớn hơn: tình thương bao trùm muôn loài. Trong Kinh Pháp cú 336, Đức Phật chỉ dạy rằng:
Ai sinh sống trên đời,
Hàng phục được tham ái,
Khổ đau sẽ vuột khỏi,
Như nước trượt lá Sen.
Ngoài ra, Đức Phật còn khuyên bảo:
"Này các Tỷ-kheo, ai sống với tham ái đối với quá khứ, ai sống với tham ái đối với tương lai, ai sống với tham ái đối với hiện tại, Ta gọi người ấy không sống một mình.
Nhưng này các Tỷ-kheo, ai không sống với tham ái đối với quá khứ, không sống với tham ái đối với tương lai, không sống với tham ái đối với hiện tại, Ta gọi người ấy là người sống một mình.”
(Tăng Chi Bộ Kinh, tập I, phẩm Một pháp, Kinh số 10 — Eka-vihārī Sutta)
Như thế, “độc thân” trong đạo không phải là một trạng thái xã hội, mà là một năng lực tâm linh – năng lực làm chủ bản thân, không bị cuốn vào dòng thác cảm xúc và dục vọng.
Cô đơn là cái bóng của vô minh. Người hiện đại ngày nay sợ cô đơn hơn sợ nghèo. Sự phát triển của công nghệ, mạng xã hội và chủ nghĩa tiêu dùng khiến con người càng lúc càng xa rời nội tâm. Họ tìm đến người khác không phải để yêu thương, mà để khỏa lấp khoảng trống bên trong. Họ mua sắm trong ngày 11.11 không phải vì cần, mà vì sợ cảm giác bị bỏ lại.
Phật giáo nhìn hiện tượng này bằng con mắt bi mẫn. Trong Kinh Pháp Cú, câu 61 có dạy:
"Nếu tìm không gặp bạn,
Hơn mình hay ngang mình,
Thà quyết sống một mình,
Chớ thân cận kẻ ngu".
Cô đơn không đáng sợ, điều đáng sợ là sống giữa đám đông mà vẫn trống rỗng. Bởi cô đơn không nằm ở việc có người bên cạnh hay không, mà nằm ở chỗ có hiểu chính mình hay không. Người biết soi chiếu tâm mình bằng tuệ giác, thì dù sống một mình cũng vẫn an nhiên; người không hiểu mình, thì dù giữa muôn người vẫn lạnh lẽo.
Về phương diện độc thân và tự do nội tâm. Phật học xem “độc thân” là cơ hội quý báu để trở về sống với tự do nội tâm. Khi không lệ thuộc vào mối quan hệ nào, ta có thời gian để quan sát, để tu tập, để thấy rõ bản chất của vô thường – rằng mọi sự kết hợp đều tạm bợ, mọi cảm xúc đều biến đổi.
Không ít người xem độc thân là “thời gian tạm” chờ đợi một ai đó, nhưng dưới ánh sáng của chánh niệm, độc thân có thể trở thành “thời gian thật” để ta học yêu thương mà không sở hữu, học quan tâm mà không ràng buộc.
Bởi trong tinh thần Phật dạy, hạnh phúc không đến từ việc có ai đó mà đến từ việc hiểu chính mình. Khi hiểu được mình, ta mới có thể yêu thương người khác bằng tuệ giác, không bằng sự chiếm hữu.
Độc thân trong thế kỷ 21 - giữa tiêu thụ và tỉnh thức. Thật mỉa mai, Ngày Quốc tế Độc thân lại được biến thành lễ hội mua sắm điên cuồng – khi con người dùng vật chất để thay thế cho sự thiếu thốn tinh thần. Nhiều người “tự thưởng cho mình” như một cách tự xoa dịu, nhưng càng tiêu thụ, họ càng thấy rỗng. Đó chính là bi kịch của thời đại vật chất dư thừa mà tâm hồn thiếu thốn.
Từ góc nhìn Phật học, đây là biểu hiện của vô minh tập thể – khi con người không thấy rõ nguyên nhân của khổ. Họ chạy theo cái bên ngoài để trốn tránh cái bên trong. Thay vì đối diện với cô đơn bằng tỉnh thức, họ lấp đầy nó bằng tiếng ồn, bằng đèn điện, bằng giỏ hàng ảo.
Ngày 11.11, nếu chỉ là ngày để mua sắm, nó là một vòng xoáy tiêu thụ; nhưng nếu là ngày để con người ngồi lại với chính mình, nhận ra giá trị của tĩnh lặng và hiểu rằng “độc thân” cũng là một con đường tự do – thì đó là ngày của tuệ giác.
Quan trọng là, sống một mình nhưng không cô độc. Đức Phật đã từng dạy các Tỳ-kheo:
“Hãy là hòn đảo cho chính mình, là nơi nương tựa cho chính mình.”
Câu dạy ấy không chỉ dành cho người tu, mà còn cho bất cứ ai đang sống giữa dòng đời. Sống độc thân không có nghĩa là khước từ thế gian, mà là biết sống giữa đời mà không bị đời cuốn trôi. Làm việc, yêu thương, cống hiến, nhưng không đánh mất chính mình trong cơn lốc của tham – sân – si.
Người độc thân trong tinh thần Phật học là người biết ở với chính mình mà không chán ghét bản thân; biết mở lòng thương mà không ràng buộc; biết buông mà không mất mát.
Tóm lại, độc thân là một bài học về tỉnh thức. Ngày 11.11 có thể là ngày vui, ngày buồn, hay chỉ là ngày bình thường – tùy vào tâm thức mỗi người. Nhưng dưới góc độ của Phật học, đây có thể là dịp để ta nhìn sâu vào bản thân: ta đang cô đơn hay đang an trú? ta đang chạy trốn chính mình hay đang quay về với chính mình?
Độc thân, nếu chỉ hiểu theo nghĩa “không có ai”, là nỗi trống vắng. Nhưng độc thân, nếu hiểu theo nghĩa “có chính mình”, là niềm tự do.
Vì rốt cuộc, như lời Đức Phật dạy:
Tự mình, làm điều ác
Tự mình làm nhiễm ô;
Tự mình không làm ác
Tự mình làm thanh tịnh;
Tịnh, không tịnh tự mình
Không ai thanh tịnh ai!
Và như thế, ngày của người độc thân có thể trở thành ngày của người tỉnh thức - khi ta biết quay về nhận diện chính mình, yêu thương mà không chấp thủ, sống một mình mà vẫn trọn vẹn giữa cuộc đời.
Ngộ Minh Chương/Phatgiao.org.vn