Dòng suối nhỏ rời xa mặt đất bằng phẳng là bởi vì muốn quay về biển rộng. Lá vàng lìa xa cành cây là để đợi chờ mùa xuân xanh tươi. Ngọn nến buông bỏ thân thể nên mới có được cuộc đời quang minh, ngời sáng. Tâm tình nhờ buông bỏ thế tục mà có thể an trú giữa bình yên.
Nếu chúng ta muốn ngắm nhìn cầu vồng rực rỡ thì chúng ta phải trải qua cơn mưa giông.
Nếu chúng ta muốn viên mãn công thành thì chúng ta cần lặng lẽ âm thầm đi qua những ngày gian khó.
Buông bỏ sự thoải mái nhất thời, buông bỏ hư vinh trước mắt, bởi vì trên thế gian này chỉ có “xả bỏ” mới có thể “đắc được”.
Nếu yêu ghét mừng giận là sự ràng buộc cảm xúc, thì xả bỏ cái tình ấy đi chúng ta sẽ nhận được sự an nhiên tự tại.
Nếu kiêu ngạo là phiền não thì chúng ta có thể xả bỏ đi tâm kiêu ngạo, khi ấy chúng ta sẽ có được tâm tình thoải mái, tự do.
Nếu ham muốn vọng tưởng là hão huyền thì khi xả bỏ đi vọng tưởng ấy, chẳng phải sẽ được sự chân thực?
Nếu tranh đấu là thống khổ, hãy xả bỏ tranh đấu, nhún nhường một chút để được yên bình trong tâm.
Buông bỏ những khổ đau do mất mát mang đến, buông bỏ những thù hận do bị lăng nhục mang lại.
Buông bỏ những tranh cãi do thiếu nhường nhịn mà ra, buông bỏ những biện giải do hiếu thắng mà có.
Buông bỏ những truy cầu tiền tài vật chất, buông bỏ tham vọng thế lực quyền quý, buông bỏ những dối trá khoa trương.
Chỉ có dũng cảm “buông” hết thảy những gì dính mắc, vướng víu thì bầu trời của bạn mới trở nên quang đãng, rộng mở.
Đời người chính là quá trình học cách buông bỏ, bởi vì ai cũng đến đây với hai bàn tay trắng và ra đi hoàn toàn trắng tay.
Đau khổ giãy giụa, liều mạng ôm giữ chi bằng tiêu sái phất tay, dũng cảm lựa chọn “buông”. Buông hạ bớt hành lý lỉnh kỉnh thì mới có thể đi được xa hơn!
Người mà cái gì cũng nguyện không buông thì sẽ không giữ được mà trái lại, sẽ mất đi những gì trân quý nhất.
Trăng có khi tròn khi khuyết, người có khi hợp khi tan, việc có lúc thành lúc bại. Luôn vận động, biến chuyển và đổi thay chính là quy luật của vũ trụ, quy luật của cuộc đời. Biết vậy rồi thì chúng ta sẽ thấy mọi việc xảy ra đều là chuyện bình thường.
Đừng để những thứ vô nghĩa nhưng đã trở thành thói quen làm tổn hao thời gian và sức lực của bạn.
Đức Phật dạy phải biết bỏ chấp trước. Đừng bao giờ cố níu kéo những thứ đã không thuộc về mình. Có như vậy lòng ta mới thanh thản. Có như vậy cái tâm ta mới không vọng động. Mà tâm không động thì mới phát sinh trí huệ, mới giải thoát ra khỏi những chướng ngại, khổ đau. Và đó cũng là con đường để ta đi tìm cái hạnh phúc đích thực.Buông bỏ những truy cầu tiền tài vật chất, buông bỏ tham vọng thế lực quyền quý, buông bỏ những dối trá khoa trương.
Chỉ có dũng cảm “buông” hết thảy những gì dính mắc, vướng víu thì bầu trời của bạn mới trở nên quang đãng, rộng mở.
Đời người chính là quá trình học cách buông bỏ, bởi vì ai cũng đến đây với hai bàn tay trắng và ra đi hoàn toàn trắng tay.
Đau khổ giãy giụa, liều mạng ôm giữ chi bằng tiêu sái phất tay, dũng cảm lựa chọn “buông”. Buông hạ bớt hành lý lỉnh kỉnh thì mới có thể đi được xa hơn!
Người mà cái gì cũng nguyện không buông thì sẽ không giữ được mà trái lại, sẽ mất đi những gì trân quý nhất.
Trăng có khi tròn khi khuyết, người có khi hợp khi tan, việc có lúc thành lúc bại. Luôn vận động, biến chuyển và đổi thay chính là quy luật của vũ trụ, quy luật của cuộc đời. Biết vậy rồi thì chúng ta sẽ thấy mọi việc xảy ra đều là chuyện bình thường.
Đừng để những thứ vô nghĩa nhưng đã trở thành thói quen làm tổn hao thời gian và sức lực của bạn.
Đức Phật dạy phải biết bỏ chấp trước. Đừng bao giờ cố níu kéo những thứ đã không thuộc về mình. Có như vậy lòng ta mới thanh thản. Có như vậy cái tâm ta mới không vọng động. Mà tâm không động thì mới phát sinh trí huệ, mới giải thoát ra khỏi những chướng ngại, khổ đau. Và đó cũng là con đường để ta đi tìm cái hạnh phúc đích thực.
(Sưu tầm)