“TRÁI TIM NGƯỜI MẸ”
Kính gửi mẹ!
Lại mùa vu lan nữa lại về mẹ ơi! Con chỉ mong sao mùa vu lan nào con cũng được cài bông đỏ tươi trên áo. Con biết con hạnh phúc hơn rất nhiều người vì con còn cả cha cả mẹ. Con chỉ mong sao cha mẹ sống mãi trên cõi đời này.
Con nhớ một câu danh ngôn của ông H.W. Beecher “Trái tim người mẹ là trường học của đứa con”. Mẹ không những mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày con ra, mà cả cuộc đời mẹ luôn gánh phần cơ cực để con có được hình hài khỏe mạnh nhất, mẹ truyền dạy cho con để con có một trái tim bao dung và nhân hậu như mẹ. Mẹ là người thầy đầu tiên trong cuộc đời dạy con biết lẫy, biết bò, biết đứng rồi chập chững những bước đi đầu đời. Khi con lớn hơn mẹ dạy con cách sống rồi cách làm người.
Tình mẹ, một tình cảm thiêng liêng, cao quý luôn hiện hữu trong mỗi người con dành cho đấng sinh thành của mình. "Lên non mới biết non cao, Có con mới biết công lao mẹ già!". Tình yêu của người mẹ hiền dành cho mỗi chúng ta, không thể nói hết bằng lời. Và cho dù có đi, ở đâu thì đúng thật, không ai tốt, chăm sóc, lo lắng cho chúng ta bằng chính cha mẹ...
Ôi trái tim của mẹ thật dịu dàng và nhân hậu biết bao nhiêu! Con còn nhớ khi con còn bé con chỉ là cô bé còi cọc hay đau ốm, bố mẹ bảo gọi con là “dự báo thời tiết” (bố mẹ gọi vậy không phải là con biết dự báo thời tiết mà cứ khi trái gió trở trời là con lại bị ốm, mà mỗi lần ốm là cơn hen của con lên con không thở được nên không kể mưa gió ngày đêm bố mẹ đều phải đạp xe đạp chở con ra viện, nhiều đến nỗi bác sĩ còn nhớ mặt hết cả con và bố mẹ, đến bây giờ bác sĩ đã về hưu mà khi gặp con bác sĩ vẫn còn nhớ và nhắc tên bố mẹ).
Mẹ ơi! Từ trong đáy lòng con thầm cảm ơn mẹ và rất trân trọng tình cảm mẹ dành cho các con. Có một câu ca dao con luôn in đậm trong tâm trí con “Con không chê cha mẹ khó” – thật đúng mẹ nhỉ? Con còn nhớ có lần bố kể với con, khi con sinh ra vào lúc đó gia đình mình rất khó khăn, lúc bố đưa mẹ vào viện sinh con trong hành lý không có gì cả. Lúc đó, mẹ nhìn thấy các cô sinh con bên cạnh có những cái tã bông màu hồng rất đẹp để quấn ủ cho cho con cô ấy, còn con mẹ lấy chiếc áo bộ đội cũ kỹ của bố để quấn cho con làm chăn ủ mà mẹ thấy chạnh lòng. Nhưng mẹ ơi con không buồn đâu mẹ ạ! con còn hơi ấm, tình thương của mẹ ủ cho con nữa mà. Và cứ thế con lớn lên trong sự vất vả và nghèo đói của bố mẹ nhưng gia đình mình chưa bao giờ thiếu đi sự yêu thương và tiếng cười hạnh phúc của các thành viên. Bố mẹ sinh được ba anh em con, tuy nhà nghèo không đủ gạo ăn bố mẹ cũng không bao giờ để anh em con không có cơm ăn. Bố mẹ nhường hết phần cơm trắng cho 3 anh em chúng con ăn, còn bố mẹ ăn phần khoai phần sắn độn. Bố mẹ còn nói bố mẹ thích ăn khoai sắn, nhưng con biết bố mẹ nói dối để dành phần cơm cho chúng con ăn. Con còn nhớ, hôm đó bố đi vắng có bốn mẹ con ở nhà mẹ nấu cơm như mọi ngày và độn rất nhiều sắn, mẹ dành cho con chúng con ăn hết phần cơm, còn mẹ ăn nhiều sắn quá bị say mà ba anh em con bé quá chẳng biết gì cứ tưởng mẹ mệt nằm ngủ. Thế là có cô hàng xóm sang thấy mẹ nằm vậy cô biết mẹ bị say sắn cô đi mua đường về pha để mẹ uống và nhờ ơn trời phật mẹ đã không sao.
Mẹ ơi! Hàng ngày bên mẹ con lớn lên từng ngày và được chứng kiến sự vất vả mưu sinh của mẹ. Năm con lên 7 tuổi thì bố cũng đi làm xa nhà chỉ còn bốn mẹ con, nên mọi công việc nặng nhẹ đều đến tay mẹ. Ngoài công việc đồng áng nặng nhọc mẹ con chạy vạy buôn bán làm thêm để có tiền nuôi chúng con ăn học. Con còn nhớ lúc đó con còn nhỏ, chứng kiến mẹ chở một xe hàng nặng bị ngã xuống mương mà con không biết làm thế nào chỉ đứng khóc. Giờ ngồi nghĩ lại mà hai hàng nước mắt của con vẫn tuôn rơi.
Mẹ ơi, mùa Vu lan báo hiếu luôn đưa từng người chúng con trở về với cội nguồn, về với đấng bậc sinh thành. Vì cuộc sống con lập gia đình xa nhà, xa bố mẹ để bước vào đời, rồi vòng xoáy cuộc đời khiến con chẳng thể chu toàn phận làm con, thì giây phút này, con dừng lại để nhắc nhớ mình có nguồn cội, có mẹ cha. Mẹ cha luôn là nơi yên bình để chúng con lớn lên và tìm về. Bởi lẽ, “mẹ ơi thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình, mẹ nhỉ!”.
Mẹ ơi! Con nguyện ước sẽ không bao giờ quên tình yêu thương mẹ cha đã dành cho con. Là người con, chúng con nghi lòng tạc dạ ân nghĩa cao vời ấy của mẹ cha. Mẹ yên tâm, con nhất định nhớ để trọn đạo nghĩa làm con! Từng ngày với lòng hiếu thảo của mình, con hy vọng sẽ xua đi nỗi nhọc nhằn trong đời của mẹ cha. Bởi con biết rằng đoạn đường phía trước còn nhiều chông gai, lắm gian nan có thể khiến con ngã quỵ. Nhưng con hạnh phúc vì con biết rằng nơi nhà mình luôn là nơi bình yên, luôn có mẹ cha chờ con tìm về. Chắc mẹ vẫn mong chờ, cha vẫn ngóng trông mỗi đứa con sống ở phương trời xa xôi!
Con vui vì cha mẹ vẫn khỏe mạnh; con hạnh phúc vì cha mẹ vẫn bình an. Con chung chia nỗi buồn với những ai không còn cha, vắng bóng mẹ. Để mùa Vu lan năm nay, con gửi đến mẹ cha lời cầu chúc tốt đẹp nhất, gửi những đóa hoa hồng để chung chia niềm vui với cha mẹ trong ngày báo hiếu. Con ngày đêm cầu xin đức phật từ bi ban cho cha mẹ nhiều thật nhiều sức khỏe.
Chúc mừng mẹ! Mừng vì ước sao “đêm đêm con ngước lên trời, cầu cho cha mẹ sống đời với con”!
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát
PT Nguyễn Thị Hảo