Thương gửi đến mẹ!
Mấy hôm nay trời cứ đổ những cơn mưa nặng hạt, nhớ về mẹ mà lòng con quạnh hiu. Ngày trước được ở gần mẹ, được sự yêu thương, chăm sóc từ gia đình mà nào con biết trân trọng. Rất nhiều lần con đã cãi lời mẹ, con trách móc mẹ sao lại không hiểu con. Những việc thật nhỏ, con nghĩ chẳng là vấn đề gì lớn lao nhưng khi đến tay mẹ, mẹ lại than rầy, la mắng làm con thật khó chịu.
Con xấu hổ vì mẹ không biết chữ, chẳng bao giờ kí được tên vào cuốn sổ liên lạc, mẹ của bạn lúc nào cũng ăn mặc tươm tất. Còn riêng mẹ thì không, suốt cả ngày đầu tắt mặt tối với bộ đồ công nhân đã bạc màu với bao vết hằn của thời gian. Có những lần, bạn đến chơi nhà con chỉ muốn giấu mẹ đi ở góc nào đó cho qua cơn tức giận, con không muốn bạn bè biết con có một người mẹ ăn mặc xuề xòa, xấu xí như vậy.
Mẹ ơi! Con thật bất hiếu phải không?
Con đâu biết rằng suốt đời mẹ lao động vất vả cũng chỉ để mong gia đình có cái ăn cái mặc như người ta, con cái được đến trường để tương lai không còn vất vả như ba mẹ nữa. Xuất phát điểm của ba mẹ là từ đôi bàn tay trắng, bởi vậy phải làm việc, nổ lực hơn người khác rất nhiều. Mà con nào biết, con nào quan tâm đến. Cứ mãi đắm chìm theo những thứ phù phiếm, xa xỉ bên ngoài mà quên mất rằng ở đằng sau con, mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước chân, là điểm tựa vững chắc những lúc con cần.
Năm lên bảy, bà ngoại qua đời một mình mẹ bơ vơ giữa dòng đời, mẹ phải tạm ngừng việc học để ở nhà lo cho bốn người em. Bao gian truân vất vả, đắng cay giữa cuộc đời này, mẹ âm thầm chịu đựng không một lời oán trách. Mỗi lần kể về, mẹ chỉ ngầm ngùi trách móc sao cuộc đời hẩm hiu, ước ao được biết con chữ với bao người.
Vậy mà con nào để tâm đến, vì những suy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ mà đã bao lần con trách móc mẹ. Làm mẹ phải buồn rầu vì con…
Mẹ là người phụ nữ nghị lực nhất mà con từng thấy, muốn đi làm xa nhà mẹ đã phải tự mày mò để học, rồi thi bằng lái. Với một người không biết chữ như mẹ, điều đó càng trở nên khó khăn gấp bội lần. Ấy vậy mà, bao gian mẹ cũng đều có thể vượt qua, có lẽ nhờ sự va vấp từ nhỏ nên mẹ kiên cường, mạnh mẽ đến vậy. Nhưng còn con, có những lần đứng trước những khó khăn, định kiến, con đã từng suy nghĩ đến cái chết để chấm dứt mọi vấn đề. Con suy nghĩ thật nông cạn phải không mẹ? Con đâu biết rằng với mẹ, con luôn là điều khiến mẹ tự hào và hạnh phúc.
Con vẫn nhớ như in, ngày khăn gói lên Sài Gòn học Đại học. Mẹ chạy đôn, chạy đáo để lo cho kịp tiền học phí. Mẹ chở con ra bến xe mà lòng con quặn thắt, rồi dúi vào người con tiền mẹ để dành, mẹ nói “Nay đưa cho con để lên Sài Gòn kiếm gì đó ngon ngon mà mua ăn, mẹ chỉ có chừng đó cho con thôi”. Mẹ suốt đời vất vả nhưng chẳng bao giờ để con thua thiệt với bạn bè. Nhưng vì sự vô tâm khờ dại mà đã nhiều lần con làm mẹ buồn, phải khóc vì con. Con thật tệ phải không, mẹ ơi…?
Mẹ thương mến, giờ con đã lớn không còn ở trong vòng tay che chở của mẹ. Mọi việc khó khăn, vất vả con đều phải tự lo tất cả. Nhưng con vẫn luôn rất hạnh phúc khi vẫn còn có mẹ, mẹ là điểm tựa khi con mệt mỏi và lúc cần những lời chia sẻ, vỗ về. Bước ra thế giới ngoài kia mới thấy được rằng không có tình thương nào tốt đẹp, hết lòng như tình yêu thương của ba mẹ dành cho con. Mẹ dành tất cả những điều tốt nhất, tuyệt vời nhất cho con, còn riêng mẹ chịu bao tủi nhục, đắng cay cũng không một lời than trách. Giờ ngồi viết những dòng này là nước mắt con đã rơi. Những giọt nước mắt vì hối hận và thương bao vất vả của mẹ. Mẹ ơi! Hãy tha thứ cho những lần con ngỗ nghịch, ham chơi mà không nghe lời khuyên dạy của mẹ. Cứ mải mê đắm chìm trong những thú vui ngoài kia mà quên mất rằng bấy lâu nay mình đã lãng quên thứ tình cảm tuyệt vời, không chút tính toán đến từ ba mẹ.
Một mùa Vu lan nữa lại về, con vui vì mình vẫn còn cài lên ngực một đóa hoa màu hồng. Vẫn còn được gọi một tiếng mẹ thân thương, có được điều đó là con đã hạnh phúc hơn rất nhiều người. Con mong mẹ sẽ luôn bình an, hạnh phúc, dù cuộc sống còn nhiều điều vất vả nhưng bằng tình yêu thương, hòa thuận thì có lẽ mọi điều đều sẽ vượt qua:
“Mẹ là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng”.
Đồng Nai, ngày 15 tháng 8 năm 2021
Con trai của mẹ!
PT Nguyễn Nhật Thái - PD Quang Hỷ