Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Ma Ha Tát
Kính bạch chư Tôn Hòa thượng, Thượng Tọa, Đại đức Tăng Ni
Thư gửi mẹ yêu!
Thế là tháng 7 đã về báo hiệu mùa vu Lan ấm áp nữa lại đến con ngậm ngùi khi nước mắt trào ra. Mùa Vu Lan đầu tiên con viết cho mẹ cũng là lúc con nói lời yêu đến mẹ. Mẹ ơi con còn nhớ những ngày gian lao vất vả mà mẹ gồng gánh khó nhọc nuôi chị em con khôn lớn lên người, giờ đây con nhìn lại con thấy mẹ thật mạnh mẽ phi thường. Dù cho cuộc sống đầy bộn bề, vất vả và gian lao mẹ cũng gánh hết lên đôi vai gầy gò nhò bé đây cam chịu. Bố con người cũng chỉ vì nghiện rượu mà đã ra đi khi con đang ở tuổi đôi mươi thế là mình mẹ lại gánh thêm gánh nặng làm cha bao vất vả. Dù có bao vất vả khó nhọc nhưng nụ cười hiền từ của mẹ vẫn luôn ở đó. Nhiều lúc con tự hỏi mình rằng sao mẹ mình lại chịu đựng giỏi vậy khi chỉ có một mình bước trên con đường đầy sỏi đá chông gai để cho chúng con có được cuộc sống đầy đủ như có cả cha lẫn mẹ. Có những lẫn mẹ nhường đồ ăn cho chị em con rồi mẹ bảo mẹ ăn rồi nhưng thực ra là chưa, khi đó con còn quá trẻ quá ngây thơ lên không thể nào hiểu hết được những tâm tư tình cảm của mẹ. Và bản thân con khi đó cũng chưa một lần lắng nghe để hiểu mẹ nhiều hơn. Con còn nhớ năm con học lớp 8 vì sự tủi hổ mặc quần áo rách đi học mà con đã nỡ quở trách mẹ đã không cho con có được một bộ quần áo tử tế để đi học. Khi những lời nói bộc phát từ sự tủi thân, xấu hổ với bạn bè đó được nói ra thì con đã sững người lại và tự trách bản thân rằng mình đang nói gì vậy? Tại sao mình lại có thể nói ra những lời nói như lưỡi dao đang dần khứa sâu vào trái tim, dần khứa sâu vào tâm can của người phụ nữa với vẻ ngoài mạnh mẽ kiêng cường nhưng bên trong lại là người phụ nữ yếu mềm với tất cả những tình yêu thương, những gì tốt đếp nhất đều dành hết cho các con của mình rồi nhận về mình phần thua thiệt hơn. Con đã rất hối hận và vẫn hối hận về những gì con đã làm vào ngày hôm đó mẹ ạ. Chỉ hai từ “con xin lỗi mẹ” tại sao lại khó nói ra thành lời như vậy. Nhưng hôm nay, con lấy hết can đản để nói lời xin lỗi với mẹ và cũng muốn nói rằng con yêu mẹ nhiều lắm. Nhớ những trận đòn roi của mẹ mà bọn con mới trưởng thành hơn, mới biết rằng thế giới ngoài kia đầy chông gai khó khăn nhường nào khi không có bố mẹ kề bên. Cuộc sống là vậy có vất vả, gian lao mới có những hoa thơm, quả ngọt.
Giữa những ngày giãn cách vì dịch bệnh vu Lan năm nay khác với mọi năm mẹ ạ. Con được viết thư cho mẹ, được sống chậm lại giữa hối hả của dòng đời suôi ngược vì cơm áo gạo tiền vì chăm lo hạnh phúc cho gia đình nhỏ bé của mình mà con chỉ mải nhìn xuống. Có những khi trái ý nghịch lòng khi các con con cũng đang ở cái tuổi trưởng thành nó cũng như con chưa biết được sự hi sinh cao cả của cha mẹ. Những lúc như vậy con mới ngước lên, ngước lên để mình thấy mình vẫn còn vị Phật tại gia trong nhà mà không chăm chút báo hiếu được hằng ngày và mẹ ơi ngôn ngữ trần gian đầy đủ đấy nhưng tâm chúng con không đủ kính yêu bố mẹ. Ngay giây phút chậm chãi này con xin cảm ơn mẹ đã cho con đến bên mẹ và con cũng rất mừng khi giờ đây mẹ của con cũng đã biết đến Phật Pháp, biết niệm Phật và biết cho đi là còn mãi. Con của mẹ giờ dây cũng vậy thành tâm sám hối quay đầu đảnh lễ tam bảo pháp tâm tinh tấn tu tập nương theo chánh pháp như lai mà các thầy chỉ dạy. Con cảm ơn mẹ cho con hình hài này, cảm ơn thầy tổ quý thầy Sư cô đã dạy dỗ con để cho con được trải lòng mình gửi về người mẹ thân yêu của con trong mùa vu lan ngập tràn yêu thương ấm áp tình người này. Con nguyện cầu hồng âm Tam Bảo gia hộ cho mẹ được tăng phúc, tăng thọ, cầu cho ông bà cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp qua vãng của con được siêu sinh miền tịnh độ .
“Đêm đêm con thắp đèn trời
Cầu cho cha mẹ sống đời với con.”
Hạnh phúc của con là được nhìn thấy nụ cười của mẹ.
Con của mẹ.
PT Nguyễn Thị Thủy- Pháp danh Diệu Tâm