Mùa Vu Lan đã đến, con lại càng nhớ Mẹ nhiều hơn. Hôm nay con nhờ trang giấy trắng có đôi dòng tâm sự gửi đến Mẹ kính yêu của con đã khuất bóng. Trong không khí của mùa Vu Lan báo hiếu, ai ai cũng trân trọng nhớ về các đấng sinh thành để nói lời yêu thương thiết tha.
Mẹ kính yêu ơi, đã mười mấy năm qua, chúng con không còn Mẹ nữa, Mẹ đã ra đi về thế giới tây phương cực lạc để lại cho con niềm tin nỗi nhớ vố hạn. Mẹ ơi, sao Mẹ không ở lại để chúng con được báo hiếu công ơn sinh thành dưỡng dục của Mẹ. Bao vất vả gian nạn trong cuộc đời Mẹ đều gánh hết.
Khi con được chào đời lòng Mẹ sướng vui chăm lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ, thân Mẹ hao mòn về chúng con. Mẹ ơi khi con còn bé, rồi con lớn lên Mẹ luôn bảo ban dậy dỗ con lên người “sống làm sao cho trọn đạo làm con, đạo làm người”.
Mẹ ơi, Mẹ còn nhớ không? Ngày xưa nhà mình nghèo, lại đông anh chị em, Mẹ vất vả ngược xuôi tảo tần nuôi đàn con khôn lớn. Con nhớ mãi buổi trưa hôm đó vào đầu mùa hạ, nhà mình hết gạo nấu cơm, con ra đầu ngõ mong Mẹ về để có gạo nấu cơm, mãi quá trưa Mẹ cũng về đã bán hết gánh rau và đong được gạo. Nấu cơm xong chúng con như đàn ong vỡ tổ loáng một cái đã hết nồi cơm, đến lượt Mẹ chỉ con mấy miếng mà thôi. Thương Mẹ quá Mẹ ơi.
Mẹ ơi ! Năm tháng qua đi chúng con trưởng thành, có gia đình con cháu đầy nhà, cuộc sống tạm đủ thì Mẹ Lại đi xa mãi mãi. Mẹ ơi giờ con đã lên Bà ngoại rồi, còn càng thấm hiểu nỗi lòng của Mẹ nhiều hơn, với tình yêu thương bao la rộng lớn mà Mẹ đã dành cho chúng con. Con vẫn ghi sâu trong lòng, câu nói của Mẹ vẫn đi theo con suốt cuộc đời “nhà mình nghèo đói cho sạch, rách cho thơm, các con phải hoà thuận mới có được hạnh phúc”.
Mẹ ơi ! cho dù có thế nào chăng nữa, Mẹ con mình ở hai thế giới khác nhau, Mẹ vẫn luôn ở bên cạch con. Con hứa với Mẹ sống làm sao cho sứng đáng với lời dậy của Mẹ, chăm lo cho các con của Mẹ sứng đáng là một con người. Con nhớ Mẹ nhiều lắm.
Con gái lớn của Mẹ.
PT Nguyễn Thị Thương Điều