Hà Nội, ngày 19 tháng 8 năm 2021.
Nhân mùa Vu Lan thắng hội Phật Tử con xin chia sẻ lá Thư gửi Mẹ.
Nói đến Mẹ là nói đến thứ hạnh phúc quý giá nhất trên thế gian, Mẹ không những là tình thương lo lắng khi Con còn trong nôi, mà cho đến khi Con vững chân mạnh cánh bay vào khung trời xa lạ để tìm kế sinh nhai.
Thư hôm nay con xin gửi Mẹ người Mẹ kính yêu đã đi vào dĩ vãng.
Lạy Mẹ đấng sinh thành tạo lên hình hài Con bằng tình yêu thương của mình, Mẹ quên ăn đổ mồ hôi trên từng luống cày, để nuôi sống các con Mẹ đã tay đồng áng tay tề gia, mót nhặt từng ngọn lúa, từng củ khoai, rồi Mẹ lại ngồi đầu giường chăm lúc Con bệnh, Mẹ vá từng mảnh áo rách đơn xơ, Khi gia đình cảnh thê lương Mẹ và Bố đội sương cho kịp chuyến hàng khuya, dành những mối bán rau trong đêm trăng sang để tìm kiếm thêm những món tiền cuối ngày cố gắng có tiền chăm lo cho các Con ăn học lên người, Mẹ vì con mà phải chon mình trong biển khổ tội lỗi U Minh, Mẹ đảm đang khi Bố Con đã vắng bóng . Một mình Mẹ quán xuyến dạy dỗ các Con trưởng thành , Mẹ vẫn luôn ngồi trước khung cửa chờ các Con về lúc trời chiều tan học, Mẹ đã nuốt dòng lệ mặn khi trong mâm cơm cho các Con chỉ có mỗi đĩa rau và bát nước canh, Mẹ ngồi ăn lại những hạt cơm thừa còn sót lại sau khi các Con mình đã ăn lo rồi, long mẹ quặn đau khi thấy áo các Con có những miếng vá chồng nhau rồi những lần đi chợ về chia cho Con những chiếc bánh phồng tôm, quả chuối rồi dặn rằng các Con chớ tranh nhau. Một mình Mẹ lam lũ lo lắng cho Con khôn lớn lên người. Mẹ à! Mẹ vừa là Mẹ Bố của chúng Con, giờ con biết lấy từ gì để nói hết tình thương bao la của Mẹ đây ??
Ôi Mẹ là trăng sao dẫn đường Con lạc lối.
Là ánh lửa hồng sưởi ấm đêm đông.
Rồi:
Mẹ già như chuối ba hương.
Như xôi nếp một, như đường mía lau.
Mẹ già tóc bạc trắng phau.
Thương Con Mẹ phải dãi giàu nắng mưa.
Rồi Mẹ ơi Mẹ trong tim Con tường tháng từng ngày, khi Con phải xa Mẹ làm dâu nhà người và cũng từ đây Mẹ gửi theo Con niềm lo âu không biết Con mình đã trưởng thành để thay thế mình chưa? Luôn thấp thỏm trong lòng rằng Con mình có sống tốt nơi đất khách quê người, liệu có đủ áo cơm trên vạn dặm phong trần. Nhưng Mẹ À! Con gái Mẹ trưởng thành rồi Mẹ không phải lo cho Con đâu Mẹ yên tâm nhé!. Rồi trong từng phút giây con luôn nhớ hơi ấm ngày xưa lúc còn trong vòng tay Mẹ bên mâm cơm chỉ có rau, bên những ngày Mẹ ngồi chờ các Con đi học về . Con muốn trở về nhưng đâu còn nữa Thời gian đâu có quay dù chỉ một lần.
Rồi Mẹ đã đi, đã rời xa Con mãi mãi để lại Con lẻ loi trên Thế giới này. Chỉ tiếc khi Con nhận ra có Mẹ ở bên là điều tuyệt vời nhất thì cũng đã muộn rồi. Nay mùa Vu Lan báo hiếu đã về Con xin thành tâm sám hối với Mẹ hiền, Con nguyện sẽ bỏ ác làm lành thành tâm bố thí giúp đỡ mọi người để hồi hướng cho Mẹ và tất cả chúng sinh đều được sinh về cõi Tây Phương Cực lạc.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT.
PT Phạm Thị Huệ - PD Diệu Minh